Tôi hơi sửng sốt, vội hỏi.

- Có vấn đề gì sao, chị nói ra nhanh đi.

Nam Cung Phi Yến nhíu mày nói.

- Kinh mạch trong cơ thể nàng có vẻ khác với người bình thường, nhưng mà đa số đều bị tắc nghẽn, nếu nói bình thường thì nàng giống như đang mắc bệnh nan y, nhưng mà cũng kỳ, tình huống cơ thể nàng nghiêm trọng như thế theo lý thuyết đã bệnh phát thân vong lâu rồi, như thế nào mà bây giờ còn…

Quan Hiểu Hà nhẹ giọng nói.

- Loại thể chất cơ thể nàng cũng rất đặc thù, tên chỉ chú sư kia từng nói qua, cái gọi là Cửu m Tuyệt Mạch so với Lục m Thiên Sát còn mạnh hơn nữa, nói thẳng ra thì người mang Cửu m Tuyệt Mạch sẽ phát bệnh lúc chín tuổi, còn Lục m Tuyệt Mạch thì mười tám tuổi mới phát bệnh, hơn nữa một khi phát bệnh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Lời này nói không sai, tôi nhớ rõ tên chỉ chú sư kia cũng từng nói qua những lời như vậy, nhưng lại không biết vì sao Tân Nhã vẫn luôn không có việc gì, tôi bỗng nhiên nhớ ra rằng nàng từng nói với tôi rằng lúc nàng sinh ra đã khắc chết mẫu thân nàng, năm nàng tám tuổi lại khắc chết em trai nàng, chỉ chú sư nói qua nàng là người thừa kế của ô nha nữ, chẳng lẽ đây là nguyên nhân nàng có được năng lực biết trước tương lai và nàng không phát bệnh sao?

Tôi đang suy nghĩ khẩn trương bỗng nhiên Nam Cung Phi Yến cười nói.

- Em xem bộ dạng của em kìa, bây giờ nàng đã không sao rồi mà em còn khẩn tưởng như thế làm gì chứ?

Tôi nghĩ cũng đúng ha, vì vậy nên vừa gãi đầu vừa đánh trống lảng sang chuyện khác.

- Hề hề, nào có chuyện đó, không phải là em đang mải suy nghĩ chuyện trước mắt sao, đúng rồi, chị có đưa hồn phách Đinh Linh Linh về đây chưa?

Nam Cung Phi Yến gật đầu.

- Rồi, đưa về rồi, nhưng mà nàng cũng không có vấn đề gì đâu, nàng còn đang ngủ rất ngon lành kìa.

Nghe được hai người đều không có việc gì, tôi thoáng yên tâm, lại có chút khó hiểu, Đinh Linh Linh có tác dụng gì trong chuyện này chứ?

Giống như Quan Hiểu Hà đoán được tâm tư của tôi, mới thở dài nói.

- Thật ra Đinh Linh Linh cũng là một người thật đáng thương, năm ngoái lúc tôi đi vào trường học, dựa theo mệnh lệnh của chỉ chú sư tìm được tổng cộng hai người, cũng muốn rút hồn phách hai người ra làm thành người giấy chịu sai khiến, trong hai người kia một người là Đinh Linh Linh, mà một người khác chính là người nữ sinh xảy ra tai nạn xe cộ cùng ngày với tôi, chẳng qua lúc đấy chỉ chú sư chỉ lo thu thập hồn phách của tôi mà bỏ mặc hồn phách người kia tiêu tan, haiz lại nói tiếp, tôi thật sự không biết nên bi ai hay là may mắn đây…

Tôi lại bừng tỉnh một lần nữa, chân tướng lại rõ ràng thêm một ít, suy nghĩ một chút tôi lại hỏi tiếp.

- Đúng rồi, còn cái ông thầy dạy mỹ thuật kia là sao? Nếu còn người nào trong trường có vấn đề bị chỉ chú sư khống chế, tôi hi vọng cô có thể nói cho tôi biết, miễn cho chuyện không hay xảy ra nữa.

Quan Hiểu Hà do dự một hồi lâu mới nói.

- Thầy dạy học kia tôi cũng có biết, chỉ chú sư bảo tôi dùng sắc dụ hắn, cho hắn ngoan ngoãn nghe lời, cũng thuận tiện rút ra hồn phách của hắn, mà thật ra không chỉ là một mình tôi, mấy người chúng tôi ngoại trừ Tân Nhã hơi khó khống chế ra thì đều có chung một nhiệm vụ, cũng không biết đến cùng tên chỉ chú sư kia muốn làm gì, nếu không phải có các người ngăn cản hắn thì không biết sau này còn bao nhiêu người bị hắn hại nữa.

Tôi gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ đây là một cái phản ứng dây chuyền, giống như bệnh truyền nhiễm, giống như Quan Hiểu Hà có thể dùng sắc dụ ông thầy dạy mỹ thuật kia thì Đinh Linh Linh chưa chắc không thể đi dùng sắc dụ lão Tất lao công, mỗi người trong trường học này đều có mỗi tác dụng khác nhau.

Tuy rằng còn chưa biết mục đích chân chính của tên chỉ chú sư kia, nhưng chỉ cần số người giấy trong tay hắn càng ngày càng nhiều thì số người hắn có thể khống chế cũng càng nhiều, nếu cứ phát triển theo đà này thì một ngày nào đó, trong trường học này sẽ có vô số người giấy, nói không chừng một ngày nào đó người đồng học ngồi bên cạnh, lão sư đứng trên bục giảng cũng là do người giấy biến thành.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi sởn tóc gáy, vội vàng lấy ra mấy tờ người giấy khác, nhưng trên đó không có viết kỹ càng tỉ mỉ, tôi lại lôi ra mấy tấm có âm sát khí tương đối mạnh, chắc là mấy cái này thuộc về Lam Ninh, trong tay tôi còn dư lại bốn cái không biết là của ai.

Tôi nhíu mày suy tư một chút, trong bốn tờ này có một tờ là của ông thầy dạy mỹ thuật kia, một tấm tạm tính là của ông Tất lao công, còn dư lại hai cái, nghĩ chắc là của Trần Hàn Dương? Đinh Linh Linh rất gần gũi với hắn, tất nhiên là phải rút ra hồn phách của hắn.

Còn một cái cuối cùng, tôi hơi suy nghĩ một chút, không lẽ là Sở Kỳ? Nhưng mà nhìn bộ dạng của Sở Kỳ không giống như có cái gì lạ thường mà.

Tôi vẫn đang ngồi suy tư thì Nam Cung Phi Yến quay đầu nhìn thoáng qua đây, lắc đầu nói.

- Khỏi cần suy nghĩ nữa, cái tấm cuối cùng chắc là của em rồi.

Tôi lập tức cảm thấy hoảng sợ, kinh ngạc nói.

- Cái gì? Là của em? Không phải đâu, làm gì có chuyện em bị rút hồn phách mà em không biết chứ?

Nam Cung Phi Yến cong môi cười.

- Cái tên ngốc này, chị hù em đó, trong tờ giấy này không có hồn phách nào cả, chị đoán rằng chắc hẳn là chuẩn bị cho em rồi.

Tôi như bừng tỉnh, lời này nói cũng đúng, hai ba năm trước tên chỉ chú sư kia muốn tôi đi chung với hắn, chắc hắn đã coi trọng hồn phách của tôi, ít nhiều gì thì tôi cũng không có đáp ứng hắn, nếu không bây giờ tôi cũng đã là một người giấy rồi.

Mọi chuyện gần như đã sáng tỏ, nhưng mà mấy cái người giấy không có tên này phải xử lý như thế nào đây, tôi lại bắt đầu vò đầu bứt tai, Quan Hiểu Hà lại nhắc nhở tôi.

- Mấy cái hồn phách này vừa mới rút ra lúc nãy, cũng chỉ là một hồn trong ba hồn bảy phách mà thôi, chỉ mới dùng phù pháp trấn áp chứ chưa kịp chế thành người giấy, như vậy cũng có thể dễ dàng đưa họ trở về, mà cũng không có ảnh hưởng lớn gì tới họ, sau khi đưa trở về thì họ cũng sẽ khôi phục như lúc ban đầu thôi.

Tôi gãi đầu nói.

- Nhưng mà trên mấy tờ giấy này không có lấy một chữ nào, làm sao mà phân biệt ra được là của ai bây giờ? Mà trên này chỉ có một tia tàn hồn bé tẹo, muốn nhìn cũng nhìn không được.

Nam Cung Phi Yến đưa tay qua lấy một cái nhìn sơ qua vài lần.

- Cần gì phải phiền phức như vậy, người có ba hồn bảy phách, thiếu một cái cũng không quan trọng, trực tiếp xé bỏ đi là được mà, dù sao cũng không có cái nào của em.

Tôi bị dọa cho thiếu điều nhảy dựng lên, vội đưa tay đoạt lấy hết người giấy nhét vào trong lồng ngực.

- Chị làm ơn nhân từ một chút có được hay không hả, người ta thiếu đi một hồn lâu dần sẽ bị không bình thường đó, thậm chí mất trí nhớ, đây đều là người vô tội bị hại, chị nhẫn tâm làm như vậy hả?

Nam Cung Phi Yến bĩu môi nói.

- Vô tội cái con khỉ gì, nếu là người không có dục vọng tâm chí kiên định thì không ai câu được hồn hắn, nói cho cùng nguyên nhân vẫn là do bản thân mình, cho chừa đi.

Tôi biện giải.

- Người mà không có dục vọng thì còn gọi là người hả chị? Năm đó lúc Phật Tổ còn chưa chứng đạo cũng bị Thiên Ma nữ câu dẫn, lão nhân gia hắn cũng phải vận công chống cự đấy, huống chi mấy phàm phu tục tử như chúng ta.

Nàng xua tay nói.

- Thôi, chị lười quan tâm em, em xem muốn làm gì thì em làm đi, hừ, lòng tốt không có báo đáp thì trách ai.

Quan Hiểu Hà thấy chúng tôi nói giỡn liền bi ai.

- Người ta còn có thân thể để trở về, mà tôi đã là cô hồn dã quỷ, sau này tôi phải làm cái gì bây giờ…

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói.

- Cô cũng không cần buồn rầu, thật ra cuộc đời con người ai cũng vậy, sống có gì vui, chết có gì khổ, không bằng sớm một chút đi luân hồi đầu thai, miễn chịu tra tấn trên cái nhân gian đầy đau khổ này.

Quan Hiểu Hà thê lương nói.

- Hồn phách của tôi đã sớm nát như tương, lưu tại trên đời này cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, căn bản không có khả năng chuyển thế luân hồi, chỉ cầu qua một ngày tính một ngày thôi.

Chuyện này cũng khó làm, nhưng mà bây giờ tôi lại không có biện pháp khác, nghĩ một chút lại nói.

- Như vậy đi, cô đừng chui vào người giấy nữa, đợi chút nữa trở về tôi nghĩ cách giúp cho cô.

Tạm thời cũng chỉ có thể như thế, Quan Hiểu Hà cũng không có gì để nói, gật gật đầu, ngay sau đó lặng lẽ ẩn mình, nhưng mà tôi biết nàng đang ở bên cạnh tôi.

Kế tiếp tôi thả Lam Ninh ra khỏi độ hồn châm, lại bày ra mấy người giấy tràn đầy âm sát khí kia trước mắt nàng, Lam Ninh vừa thấy chúng thì sắc mặt lập tức vui mừng, nàng có thể cảm ứng được hồn phách của mình, vì thế cũng không cần chúng tôi hỗ trợ, nàng xòe tay về phía đám người giấy kia, trong người giấy liền chui ra vài sợi khí đen bao bọc lấy Lam Ninh, chỉ trong chốc lát khí đen đã biến mất, nhìn kỹ lại thì Lam Ninh trước mắt đã mắt ngọc mày ngài, ôn nhu nhã nhặn lịch sự, phong phạm giống như một tiểu thư khuê các.

Rốt cuộc Lam Ninh đã tự do cũng đã tìm được hồn phách của mình, trên mặt nàng tràn đầy cảm kích, cúi mình thật sâu trước Nam Cung Phi Yến, nói cảm ơn không ngừng, tôi cũng cảm thấy vui vẻ, chuyện này tốt xấu gì cũng coi như viên mãn, vì thế tôi liền hỏi Lam Ninh sau này có tính toán gì không, Lam Ninh ngửa đầu nhìn vòm trời mênh mang mỉm cười nói.

- Thế gian lớn như vậy, tôi muốn đi đây đó một chút, nếu có cơ duyên luân hồi là tốt nhất, nếu không có cơ hội vậy cứ tự do tự tại mà bay, bay tới ngày nào thì tính ngày đó.

Nghe vậy tôi không khỏi có chút xót xa, kết cục của cô hồn dã quỷ chính là phiêu đãng vô tận, cho đến khi hồn phi phách tán, đó chính là vĩnh viễn biến mất, tình huống giống như nàng mà muốn luân hồi chuyển thế, trừ phi làm đại pháp sự siêu độ mới có khả năng, so với Quan Hiểu Hà còn khó hơn rất nhiều lần.

Tôi còn đang nghĩ ngợi miên man, Nam Cung Phi Yến bỗng nhìn tôi chớp mắt nhỏ giọng nói.

- Em trai ngoan, chị thấy không bằng em lợi dụng mấy người giấy này, thu hồn phách các nàng vào trong đó, như vậy thì ít nhất cũng coi như các nàng còn thân thể.

Tôi sững sờ.

- Chị nói là dùng giấy làm thân thể dùng nan tre làm xương cốt, giống như là thân thể của Quan Hiểu Hà lúc trước sao?

Nàng có chút hưng phấn vẫn nhỏ giọng nói vào bên tai tôi.

- Đúng rồi, em nghĩ xem như vậy thì vấn đề của các nàng cũng được giải quyết rồi, hơn nữa sau này các nàng có thể ra tay làm việc giúp em, chẳng phải là một công đôi việc sao?

Tôi lắc đầu nhíu mày nói.

- Nếu như vậy thì em có khác gì tên chỉ chú sư kia đâu chứ? Không được là không được, em phải tôn trọng mong muốn của các nàng, để cho các nàng đạt được tự do thật sự. Loại chuyện táng tận lương tâm này em không làm nổi.

Tuy rằng chúng tôi nói chuyện rất nhỏ nhưng Lam Ninh lại nghe được, nàng lập tức quỳ gối xuống đất nước mắt ngắn nước mắt dài.

- Thân thể Lam Ninh từ nhỏ đã suy nhược, mười tám tuổi bị bệnh lìa đời, bao nhiêu năm cô quạnh lẻ loi lại lọt vào hãm hại của kẻ gian, cho đến khi được tiên sinh cứu giúp mới phúc bản hoàn nguyên (trở về như cũ), Lam Ninh khó có thể báo đáp đại ân của ngài, nếu ngài không chê thì Lam Ninh nguyện làm một người giấy bên cạnh ngài, vì ngài bưng trà rót nước giống như nha hoàn, chỉ cần tiên sinh có điều chi phân phó, Lam Ninh chết cũng không chối từ.

Tôi hết nói nổi rồi, những lời nói này của Lam Ninh như phát ra từ tâm can, nhưng mà tôi làm gì muốn có nha hoàn để sai chứ?

Mà lại nói phòng ngủ nam của tôi mà để nàng đi vào đó còn ra thể thống gì nữa?

 

0.72171 sec| 2448.875 kb